Nguyễn Thành Sáng Thành Viên
Tổng số bài gửi : 1029 Ngày gia nhập : 09/02/2016
| Tiêu đề: Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (34) Tue Aug 30, 2016 1:02 pm | |
| Thơ Họa Nguyễn Thành Sáng & Thi Hoàng (34)
VỢ BỆNH
Hớn hở về đến nhà Sao cảm thấy như là lạ Tiếng yêu quen thuộc đâu rồi? Thoáng chơi vơi! Nhìn cửa nẻo im lìm đóng kín Gọi hoài không thấy vợ ơi! Vòng ra sau Thì ra vợ đang đau! Nằm thiêm thiếp dàu dàu ảm đạm Thương vợ quá! Bạn lòng bao năm tháng Bị bệnh rồi! Nằm đó một mình thôi! Xót quá đổi! Anh đây em hãy tựa vào Để anh rút hết nhiệt nhàu em tôi Em bệnh rồi! Cảnh nhà ta quạnh quẽ Thiếu tiếng cười, tiếng nói thân thương Như giọng ca hay thiếu tiếng nhạc vấn vương Nghe trống vắng đi vào nhạt nhẽo Thiếu lời hỏi yêu: Anh thèm ăn gì? Em mua nhé! Thiếu bâng khuâng! Khi vần thơ ai chưa kịp gửi Thiếu ai thay áo gối cho anh nằm Thiếu bao lần! Anh ngứa lưng, em xuýt xoa, em gãi! Thiếu vắng anh! Lòng em nhớ thương tê tái Thiếu đêm nay, vợ chồng ta ngồi dưới trăng vàng Cùng nhau mơ màng! Vọng hướng xa xôi! Cùng hoạ thơ tô thắm cuộc đời Thiếu đầy vơi tình chồng, nghĩa vợ! Em thiêm thiếp nằm đó Sốt cao người mệt mõi Tôi nghe lòng buồn quá đổi Em bệnh rồi, như trăng sáng thiếu gió đong đưa Để bầu trời chưa vẹn vẻ! Mai nầy em mạnh khoẻ Cho nụ cười, dáng nét mãi xinh tươi Để nhìn hoài, ấm áp cõi lòng tôi Vợ vợ ơi! Lòng anh ấp yêu trăn trở Em đang nằm, anh chẳng để chơ vơ Hết bệnh đi! Niềm vui, hạnh phúc mãi đang chờ!...
Nguyễn Thành Sáng
THAY LỜI VỢ BỆNH
Hôm nay vợ bệnh nằm nhà Chồng thì đi vắng ở xa chưa về Não sầu day dứt ủ ê Im lìm ở chốn thôn quê nửa mùa
Chồng à có biết hay chưa Người đi đâu để em càng bơ vơ Thấy chàng ở chốn mộng mơ Cùng nàng áo trắng lững lờ cung mây
Hai người vừa đắm vừa say Dìu nhau tay nắm trong tay nói cười... Biết chăng vợ bệnh chàng ơi Thốt lên câu đó nghẹn lời lệ tuôn
Tỉnh ra lòng thấy thật buồn Ai ơi cái tổ chuồn chuồn ở đâu Chàng ơi chớ để thiếp sầu Về đi thôi nhé chung câu ân tình
Vắn dài nước mắt long lanh Ào vô chàng nói:"Có anh bên nàng" Chao ơi! một giấc mộng vàng Cám ơn duyên phận dịu dàng buộc nhau
Chồng về nên vợ hết đau Tào khang ta hãy giữ màu chớ phai.
Thi Hoàng | |
|